Tổng hợp truyện cổ tích tiếng Anh dễ đọc, dễ hiểu nhất (Phần 1)
Saturday, 6 Apr 2024
Phiêu cùng tiếng Anh

Tổng hợp truyện cổ tích tiếng Anh dễ đọc, dễ hiểu nhất (Phần 1)

Advertisement
5/5 - (1 bình chọn)

 

Học tiếng Anh thông qua những câu chuyện cổ tích không những giúp các bạn cải thiện vốn từ vựng, các cụm từ, ngữ pháp tiếng Anh chuẩn mà đó còn là thế giới của tưởng tượng phong phú. Vừa đọc truyện, vừa học tiếng Anh lại vừa được thả hồn mình vào những câu chuyện bay bổng của thế giới cổ tích thì còn gì bằng. Trong bài viết này Elight sẽ giới thiệu đến các bạn những truyện cổ tích tiếng Anh nổi tiếng, dễ đọc và dễ hiểu nhất. 

 

1 – Truyện cổ tích tiếng Anh – ông lão đánh cá và con cá vàng

Bản gốc tiếng Anh

Once upon a time there were a fisherman and his wife who lived together in a filthy shack near the sea. Every day the fisherman went out fishing, and he fished, and he fished. Once he was sitting there fishing and looking into the clear water, and he sat, and he sat. Then his hook went to the bottom, deep down, and when he pulled it out, he had caught a large flounder.

Then the flounder said to him, “Listen, fisherman, I beg you to let me live. I am not an ordinary flounder, but an enchanted prince. How will it help you to kill me? I would not taste good to you. Put me back into the water, and let me swim.”

“Well,” said the man, “there’s no need to say more. I can certainly let a fish swim away who knows how to talk.

With that he put it back into the clear water, and the flounder disappeared to the bottom, leaving a long trail of blood behind him.

Then the fisherman got up and went home to his wife in the filthy shack.

“Husband,” said the woman, “didn’t you catch anything today?”

“No,” said the man. “I caught a flounder, but he told me that he was an enchanted prince, so I let him swim away.”

“Didn’t you ask for anything first?” said the woman.

“No,” said the man. “What should I have asked for?

“Oh,” said the woman. “It is terrible living in this shack. It stinks and is filthy. You should have asked for a little cottage for us. Go back and call him. Tell him that we want to have a little cottage. He will surely give it to us.”

“Oh,” said the man. “Why should I go back there?”

“Look,” said the woman, “you did catch him, and then you let him swim away. He will surely do this for us. Go right now.”

The man did not want to go, but neither did he want to oppose his wife, so he went back to the sea.

When he arrived there it was no longer clear, but yellow and green. He stood there and said:

Mandje! Mandje! Timpe Te!

Flounder, flounder, in the sea!

My wife, my wife Ilsebill,

Wants not, wants not, what I will

The flounder swam up and said, “What does she want then?”

“Oh,” said the man, “I did catch you, and now my wife says that I really should have asked for something. She doesn’t want to live in a filthy shack any longer. She would like to have a cottage.”

“Go home,” said the flounder. “She already has it.”

The man went home, and his wife was standing in the door of a cottage, and she said to him, “Come in. See, now isn’t this much better?”

There was a little front yard, and a beautiful little parlor, and a bedroom where their bed was standing, and a kitchen, and a dining room. Everything was beautifully furnished and supplied with tin and brass utensils, just as it should be. And outside there was a little yard with chickens and ducks and a garden with vegetables and fruit.

“Look,” said the woman. “Isn’t this nice?”

“Yes,” said the man. “This is quite enough. We can live here very well.”

“We will think about that,” said the woman.

Then they ate something and went to bed.

Everything went well for a week or two, and then the woman said, “Listen, husband. This cottage is too small. The yard and the garden are too little. The flounder could have given us a larger house. I would like to live in a large stone palace. Go back to the flounder and tell him to give us a palace.”

“Oh, wife,” said the man, “the cottage is good enough. Why would we want to live in a palace?”

“I know why,” said the woman. “Now you just go. The flounder can do that.”

“Now, wife, the flounder has just given us the cottage. I don’t want to go back so soon. It may make the flounder angry.”

“Just go,” said the woman. “He can do it, and he won’t mind doing it. Just go.”

The man’s heart was heavy, and he did not want to go. He said to himself, “This is not right,” but he went anyway.

When he arrived at the sea the water was purple and dark blue and gray and dense, and no longer green and yellow. He stood there and said:

Mandje! Mandje! Timpe Te!

Flounder, flounder, in the sea!

My wife, my wife Ilsebill,

Wants not, wants not, what I will

“What does she want then?” said the flounder.

“Oh,” said the man sadly, “my wife wants to live in a stone palace.”

“Go home. She’s already standing before the door,” said the flounder.

Then the man went his way, thinking he was going home, but when he arrived, standing there was a large stone palace. His wife was standing on the stairway, about to enter.

Taking him by the hand, she said, “Come inside.”

He went inside with her. Inside the palace there was a large front hallway with a marble floor. Numerous servants opened up the large doors for them. The walls were all white and covered with beautiful tapestry. In the rooms there were chairs and tables of pure gold. Crystal chandeliers hung from the ceilings. The rooms and chambers all had carpets. Food and the very best wine overloaded the tables until they almost collapsed. Outside the house there was a large courtyard with the very best carriages and stalls for horses and cows. Furthermore there was a magnificent garden with the most beautiful flowers and fine fruit trees and a pleasure forest a good half mile long, with elk and deer and hares and everything that anyone could possibly want.

“Now,” said the woman, “isn’t this nice?”

“Oh, yes” said the man. “This is quite enough. We can live in this beautiful palace and be satisfied.”

“We’ll think about it,” said the woman. “Let’s sleep on it.” And with that they went to bed.

The next morning the woman woke up first. It was just daylight, and from her bed she could see the magnificent landscape before her. Her husband was just starting to stir when she poked him in the side with her elbow and said, “Husband, get up and look out the window. Look, couldn’t we be king over all this land?”

“Oh, wife,” said the man, “why would we want to be king? I don’t want to be king.”

“Well,” said the woman, “even if you don’t want to be king, I want to be king.”

“Oh, wife,” said the man, “why do you want to be king? I don’t want to tell him that.”

“Why not?” said the woman, “Go there immediately. I must be king.”

So the man, saddened because his wife wanted to be king, went back.

“This is not right, not right at all,” thought the man. He did not want to go, but he went anyway.

When he arrived at the sea it was dark gray, and the water heaved up from below and had a foul smell. He stood there and said:

Mandje! Mandje! Timpe Te!

Flounder, flounder, in the sea!

My wife, my wife Ilsebill,

Wants not, wants not, what I will

“What does she want then,” said the flounder.

“Oh,” said the man, “she wants to be king.”

“Go home. She is already king,” said the flounder.

Then the man went home, and when he arrived there, the palace had become much larger, with a tall tower and magnificent decorations. Sentries stood outside the door, and there were so many soldiers, and drums, and trumpets. When he went inside everything was of pure marble and gold with velvet covers and large golden tassels. Then the doors to the great hall opened up, and there was the entire court. His wife was sitting on a high throne of gold and diamonds. She was wearing a large golden crown, and in her hand was a scepter of pure gold and precious stones. On either side of her there stood a line of maids-in-waiting, each one a head shorter than the other.

“Oh, wife, are you now king?”

“Yes,” she said, “now I am king.”

He stood and looked at her, and after thus looking at her for a while he said, “Wife, it is very nice that you are king. Now we don’t have to wish for anything else.”

“No, husband,” she said, becoming restless. “Time is on my hands. I cannot stand it any longer. Go to the flounder. I am king, but now I must become emperor.”

“Oh, wife” said the man, “Why do you want to become emperor?”

“Husband,” she said, “go to the flounder. I want to be emperor.”

“Oh, wife,” said the man, “he cannot make you emperor. I cannot tell the flounder to do that. There is only one emperor in the realm. The flounder cannot make you emperor. He cannot do that.”

“What!” said the woman. “I am king, and you are my husband. Are you going? Go there immediately. If he can make me king then he can make me emperor. I want to be and have to be emperor. Go there immediately.”

So he had to go. As he went on his way the frightened man thought to himself, “This is not going to end well. To ask to be emperor is shameful. The flounder is going to get tired of this.”

With that he arrived at the sea. The water was all black and dense and boiling up from within. A strong wind blew over him that curdled the water. He stood there and said:

Mandje! Mandje! Timpe Te!

Flounder, flounder, in the sea!

My wife, my wife Ilsebill,

Wants not, wants not, what I will

“What does she want then?” said the flounder.

“Oh, flounder,” he said, “my wife wants to become emperor.”

“Go home,” said the flounder. “She is already emperor.”

Then the man went home, and when he arrived there, the entire palace was made of polished marble with alabaster statues and golden decoration. Soldiers were marching outside the gate, blowing trumpets and beating tympani and drums. Inside the house, barons and counts and dukes were walking around like servants. They opened the doors for him, which were made of pure gold. He went inside where his wife was sitting on a throne made of one piece of gold a good two miles high, and she was wearing a large golden crown that was three yards high, all set with diamonds and carbuncles. On the one hand she had a scepter, and in the other the imperial orb. Bodyguards were standing in two rows at her sides: each one smaller than the other, beginning with the largest giant and ending with the littlest dwarf, who was no larger than my little finger. Many princes and dukes were standing in front of her.

The man went and stood among them and said, “Wife, are you emperor now?”

“Yes,” she said, “I am emperor.”

He stood and looked at her, and after thus looking at her for a while, he said, “Wife, it is very nice that you are emperor.”

“Husband,” she said. “Why are you standing there? Now that I am emperor, and I want to become pope.”

“Oh, wife!” said the man. “What do you not want? There is only one pope in all Christendom. He cannot make you pope.”

“Husband,” she said, “I want to become pope. Go there immediately. I must become pope this very day.”

“No, wife,” he said, “I cannot tell him that. It will come to no good. That is too much. The flounder cannot make you pope.”

“Husband, what nonsense!” said the woman. “If he can make me emperor, then he can make me pope as well. Go there immediately. I am emperor, and you are my husband. Are you going?”

Then the frightened man went. He felt sick all over, and his knees and legs were shaking, and the wind was blowing over the land, and clouds flew by as the darkness of evening fell. Leaves blew from the trees, and the water roared and boiled as it crashed onto the shore. In the distance he could see ships, shooting distress signals as they tossed and turned on the waves. There was a little blue in the middle of the sky, but on all sides it had turned red, as in a terrible lightning storm. Full of despair he stood there and said:

Mandje! Mandje! Timpe Te!

Flounder, flounder, in the sea!

My wife, my wife Ilsebill,

Wants not, wants not, what I will

“What does she want then?” said the flounder.

“Oh,” said the man, “she wants to become pope.”

“Go home,” said the flounder. “She is already pope.”

Then he went home, and when he arrived there, there was a large church surrounded by nothing but palaces. He forced his way through the crowd. Inside everything was illuminated with thousands and thousands of lights, and his wife was clothed in pure gold and sitting on a much higher throne. She was wearing three large golden crowns. She was surrounded with church-like splendor, and at her sides there were two banks of candles. The largest was as thick and as tall as the largest tower, down to the smallest kitchen candle. And all the emperors and kings were kneeling before her kissing her slipper.

“Wife,” said the man, giving her a good look, “are you pope now?”

“Yes,” she said, “I am pope.”

Then he stood there looking at her, and it was as if he were looking into the bright sun. After he had looked at her for a while he said, “Wife, It is good that you are pope!”

She stood there as stiff as a tree, neither stirring nor moving.

Then he said, “Wife, be satisfied now that you are pope. There is nothing else that you can become.”

“I have to think about that,” said the woman.

Then they both went to bed, but she was not satisfied. Her desires would not let her sleep. She kept thinking what she wanted to become next.

The man slept well and soundly, for he had run about a lot during the day, but the woman could not sleep at all, but tossed and turned from one side to the other all night long, always thinking about what she could become, but she could not think of anything.

Then the sun was about to rise, and when she saw the early light of dawn she sat up in bed and watched through the window as the sun came up.

“Aha,” she thought. “Could not I cause the sun and the moon to rise?”

“Husband,” she said, poking him in the ribs with her elbow, “wake up and go back to the flounder. I want to become like God.”

The man, who was still mostly asleep, was so startled that he fell out of bed. He thought that he had misunderstood her, so, rubbing his eyes, he said, “Wife, what did you say?”

“Husband,” she said, “I cannot stand it when I see the sun and the moon rising, and I cannot cause them to do so. I will not have a single hour of peace until I myself can cause them to rise.”

She looked at him so gruesomely that he shuddered.

“Go there immediately. I want to become like God.”

“Oh, wife,” said the man, falling on his knees before her, “the flounder cannot do that. He can make you emperor and pope, but I beg you, be satisfied and remain pope.”

Anger fell over her. Her hair flew wildly about her head. Tearing open her bodice she kicked him with her foot and shouted, “I cannot stand it! I cannot stand it any longer! Go there immediately!”

He put on his trousers and ran off like a madman.

Outside such a storm was raging that he could hardly stand on his feet. Houses and trees were blowing over. The mountains were shaking, and boulders were rolling from the cliffs into the sea. The sky was as black as pitch. There was thunder and lightning. In the sea there were great black waves as high as church towers and mountains, all capped with crowns of white foam.

Mandje! Mandje! Timpe Te!

Flounder, flounder, in the sea!

My wife, my wife Ilsebill,

Wants not, wants not, what I will

“What does she want then?” said the flounder.

“Oh,” he said, “she wants to become like God.”

“Go home. She is sitting in her filthy shack again.”

And they are sitting there even today.

Khoá học trực tuyến ELIGHT ONLINE được xây dựng dựa trên lộ trình dành cho người mất gốc. Bạn có thể học mọi lúc mọi nơi hơn 200 bài học, cung cấp kiến thức toàn diện, dễ dàng tiếp thu với phương pháp Gamification.

Khoá học trực tuyến dành cho:

☀ Các bạn mất gốc Tiếng Anh hoặc mới bắt đầu học Tiếng Anh nhưng chưa có lộ trình phù hợp.

☀ Các bạn có quỹ thời gian eo hẹp nhưng vẫn mong muốn giỏi Tiếng Anh.

☀ Các bạn muốn tiết kiệm chi phí học Tiếng Anh nhưng vẫn đạt hiệu quả cao

Phần dịch tiếng Việt: 

Ngày xưa, có đôi vợ chồng già không con cái, ở trong túp lều rách nát bên bờ biển xanh. Ngày ngày, ông lão đi chài lưới, còn bà lão ở nhà quay sợi, may vá… Cuộc sống cứ thế trôi đi, đôi vợ chồng già nương tựa vào nhau mà sống qua ngày!

Một hôm, ông lão quăng lưới, vừa làm, ông vừa lẩm nhẩm: “Cầu xin biển cả vĩ đại! Cho con có miếng cơm hôm nay!”. Ông kéo lưới lên, chỉ có những giọt nước từ trong lưới rơi ra. Còn lưới thì trống không, ông lão không hề buồn bã, lại chậm rãi quăng lưới lần thứ hai. Lúc kéo lên, trong lưới chỉ có rong rêu, cỏ rác, chẳng mảy may có con cá, con tôm nào mắc lưới cả. Không thở dài, không ngừng nghỉ, ông lão lại chầm chậm quăng lưới lần thứ ba. Miệng ông vẫn không ngừng lẩm nhẩm cầu xin biển cả bao la hãy thương lấy vợ chồng ông! Lần thứ ba kéo lưới lên, trong lưới có một con cá vàng óng, cá cất tiếng người nói với ông lão:

– Cụ già ơi, xin cụ thả tôi về với biển, tôi sẽ mang ơn cụ! Cụ cần gì xin cứ nói, tôi sẽ đáp ứng ngay!

Ông lão vô cùng kinh ngạc, trong lòng pha chút sợ hãi, vì ông làm nghề chài lưới bên bờ biển này đã hơn ba mươi năm, nhưng chưa bao giờ trông thấy cá biết nói cả. Ông vội vàng thả cá về với biển, và nói với cá những lời thân thiết nhất:

– Chúa sẽ phù hộ cho mi cá ạ! Ta chẳng cần đền ơn gì cả, ta đã quá già rồi, ta chẳng cần gì nhiều đâu! Thôi hãy về với biển cả, hãy về chốn tự do nhé!

Cá lượn mấy vòng như muốn chia tay rồi từ từ lặn xuống biển sâu thẳm.

Về đến nhà, ông lão kể mọi chuyện cho bà lão nghe. Ông nói bằng một giọng vui vẻ, ấm áp như vừa chia tay một người bạn thân thiết. Cuối cùng ông nói:

– Tôi đã thả nó về với biển và bảo với nó rằng: Mình già rồi, chẳng cần đòi hỏi gì nhiều! Con cá đã lưu luyến chia tay tôi, trước khi bơi đi!

Không để cho ông lão nói xong, bà lão nóng nảy ngắt lời:

– Trời ơi, sao mà ông ngu đần, xuẩn ngốc đến như vậy kia chứ! Sao lại không đòi cá phải đền ơn? Ông không thấy cái máng gỗ nhà mình đã nứt vỡ sao, sao không xin cá cho mình một cái máng gỗ mới kia chứ?

Thế là ông lão đi ra bờ biển, ông thấy mặt biển lăn tăn gợn sóng. Bỗng cá vàng ngoi lên mặt nước, bơi lại phía ông và cất tiếng hỏi:

– Chào ông lão! Ông cần gì ở tôi không?

Ông lão ngượng nghịu, lúng túng nói:

– Cá vàng ơi! Xin cá giúp tôi một việc, bà lão nhà tôi không để cho tôi được yên. Bà ấy cần một cái máng gỗ mới, quả thật chiếc máng nhà tôi quá cũ kĩ và nứt vỡ, không thể dùng được nữa!

Cá vàng nhanh nhảu nói:

– Có gì khó đâu. Ông hãy về nhà đi. Nhà ông sẽ có một cái máng gỗ mới ngay lập tức!

Ông lão quay về nhà, quả nhiên giữa sân là một chiếc máng gỗ mới tinh, nằm đúng chỗ chiếc máng cũ kĩ, nứt nẻ vẫn nằm lăn lóc hàng ngày. Vừa nhìn thấy ông lão ở đầu ngõ, bà lão đã tru tréo lên:

– Rõ là cái đồ đần độn, chả nhẽ ông lại chỉ đồi một chiếc máng gỗ. Cái máng có đáng là bao. Mau ra biển cầu xin cá một chiếc nhà gỗ cho tử tế một chút!

Ông lão lại quay ra biển, lúc này mặt nước biển lô xô sóng dậy, không còn lăn tăn êm ả như lúc đầu nữa. Ông lão gọi tên cá. Cá vàng liền nổi lên và cất tiếng:

– Chào ông lão, ông cần gì nữa đây?

Ông lão vái cá vàng một vái và nói:

– Cá vàng ơi! Xin cá rủ lòng thương, bào lão nhà tôi kêu gào chẳng để tôi yên. Bà ấy cần một căn nhà gỗ.

Cá vàng lập tức đáp lời:

– Ông không phải áy náy gì cả! Cầu Chúa phù hộ cho ông! Ông bà sẽ có nhà mới bằng gỗ! Thôi ông hãy quay về nhà đi!

Ông lão quay về chỗ nhà cũ, căn nhà rách nát không còn nữa. Trước mắt ông là căn nhà gỗ khang trang lợp ngói đỏ rực. Đỉnh nóc nhà nhọn hoắt là chiếc ống khói màu trắng cao vút. Cửa ra vào và cửa sổ đều làm bằng gỗ mun đen nhánh.

Bà lão đang ngồi bên cửa sổ, vừa nhìn thấy ông lão quay về, bà đã chỉ tay vào mặt ông và nói như rít lên:

– Thật là đồ ăn hại, đồ ngủ xuẩn đần độn, chỉ đòi một cái nhà gỗ quê mùa này thôi ư? Nên nhớ rằng ta không muốn làm một người đàn bà bình dân nữa. Ta phải là quý tộc! Một bà quý tộc! Hiểu chưa?!

Ông lão không kịp hé lời, đành phải lủi thủi đi ra biển. Lúc này này mắt biển bắt đầu cồn lên. Ông lão buồn bã cất tiếng gọi cá. Cá vàng nổi lên và cất tiếng hỏi:

– Ông cần gì nữa, mau nói nhanh lên!

Ông lão vái cá vàng một vái và nói:

– Bà lão nhà tôi bị điên thật rồi, bà ấy không muốn là người bình thường nữa mà chỉ thích được làm một bà quý tộc thôi!

Cá vàng trả lời ngay:

– Chẳng có gì phải áy náy cả. Ông cứ quay về đi. Chúa sẽ phù hộ cho ông!

Ông lão lầm lũi bước đi, lòng buồn bã. Lúc đến nhà vừa ngẩng đầu lên, ông lão vô cùng sửng sốt thấy bà lão đứng trên bậc thềm cao, trên mình khoác bộ quần áo màu mè lòe loẹt, đầu đội mũ dát bạc thêu kim tuyến – biểu tượng của giới quý tộc. Trên cổ và hai tay đeo đầy vàng bạc, đá quý. Dưới chân đi một đôi hài da nai màu đỏ rực. Bà ta đang quát nạt gia nhân và đuổi ông xuống ở chuồng ngựa.

Hôm sau, bà lão quý tộc lại giở chứng như những lần trước. Lần này, bà ta lồng lộn mắng nhiếc ông lão nặng lời hơn. Đang đêm, bà đi thẳng xuống chuồng ngựa bắt ông lão phải ngồi dậy nghe bà quát mắng, dọa nạt:

– Bước ngay ra biển, đi ngay bây giờ, nói với cá vàng ta đã chán làm một quý tộc bị thịt hèn mọn rồi. Ta muốn làm nữ hoàng, tự do ngang dọc, tự do hành động, sai khiến được hết tất cả mọi người!

Nghe mụ nói vậy, ông lão sợ hãi, giật bắn người, ông khẩn cầu nài nỉ:

– Hỡi bà quý tộc, hỡi bà quý tộc yêu quý của tôi! Bà bị điên rồi sao? Đến việc đi lại, nói năng bà còn chẳng biết xử sự làm sao cho phải, thì sao bà lại đòi làm nữ hoàng được, bà định làm trò cười cho bàn dân thiên hạ hay sao?

Bà lão “quý tộc” lập tức nổi trận lôi đình, hùng hổ bạt tai ông lão, khiến ông loạng choạng mấy vòng, hai tai ù lên… Mụ rít lên từng tiếng:

– Ngươi dám tranh cãi với ta sao? Đi ra biển ngay, nếu không ta sẽ cho đám gia nhân lôi đi bây giờ!

Thế là ông lão chân thấp chân cao bước ra biển. Mặt biển bỗng tối sầm, sóng dữ chồm lên từng đợt, từng đợt lao vào bờ, dồn dập tung bọt trắng xóa dưới chân ông lão. Ông nhẫn nhục khe khẽ gọi cá vàng. Cá vàng nổi lên, bơi đến chỗ ông lão và hỏi:

– Ông lão ơi! Ông cần gì thế?

Ông lão kể lại mọi chuyện với cá sau khi vái cá liên tiếp hai, ba vái. Ông nói bằng một giọng buồn bã, xấu hổ như người mắc trọng tội. Cá an ủi ông:

– Chẳng có gì phải áy náy cả. Chúa sẽ phù hộ cho ông! Ông hãy về đi, vợ ông sẽ trở thành nữ hoàng!

Ông lão quay trở về, trước mặt ông là đông đảo quân lính nai nịt, mũ mão gươm giáo sáng lòa đứng canh xung quanh cung điện. Bà lão giờ đây là một nữ hoàng uy nghi, ngự trên ngai vàng lộng lẫy. Xung quanh bà là những viên đại thần uy quyền, kẻ hầu người hạ chạy tới chạy lui. Tất cả toát lên một không khí trang nghiêm cung kính. Tất cả rực lên một màu vàng son choáng ngợp. Bà lão đang được vô số kẻ hầu người hạ đang lên những món ngon của lạ, họ cung kính dâng lễ vật lên ngang tầm tay của bà.

Bà lão giờ đây đã thực sự là một nữ hoàng quyền uy lừng lẫy. Canh gươm giáo sáng lòa, vàng son rực rỡ, binh lính nai nịt rầm rập qua lại với những tiếng quát tháo thét gọi, những tiếng vâng dạ khép nép đầy khiếp sợ… đã khiến ông lão kinh hồn. Ông chắp hai tay quỳ xuống tâu:

– Kính chào nữ hoàng uy nghiêm, chắc giờ đây bà đã mãn nguyện rồi chứ ạ!

Bà lão liếc mắt nhìn xuống, lập tức đám lính ùa tới lôi ông lão ra ngoài. Chúng vung gươm đặt ngay cổ ông lão và quát:

– Tha cho ngươi tội chết, hãy cút xéo khỏi đây ngay lập tức!

Dân chúng từ xa chứng kiến cảnh đó đã cười với nhau. Họ nói:

– Thật là một ông già ngốc nghếch, với thân phận con sâu, cái kiến mà cũng dám bước vào cái chốn uy nghiêm ấy. Âu cũng là bài học cho kẻ không biết về thân phận mình!

Và thời gian cứ thế trôi đi được ba tuần lễ.

Một hôm, bà lão nổi cơn giận dữ, bà đòi ông lão lên để truyền lệnh.

Vừa trông thấy ông lão, bà đã quát lớn:

– Bước ngay ra biển, nói với cá vàng rằng ta chán làm một nữ hoàng trên mảnh đất bẩn thỉu này rồi. Ta muốn làm Long vương, như vậy sẽ được dọc ngang trên mặt biển. Chính cá vàng phải đến để thực hiện các mệnh lệnh của ta.

Ông lão thật sự kinh hoàng khi được nghe lệnh ấy; nhưng ông quá sợ hãi và không dám cãi lại, thậm chí không cất nổi lên lời. Và ông lại quay ra bờ biển. Mặt biển lúc này đang sục sôi sóng lớn, tất cả là một màu đen khủng khiếp. Sóng biển gầm gào chồm lên, cuộn xuống giận dữ. Ông lão khe khẽ gọi cá vàng, vừa gọi cá, ông vừa khóc nức nở. Cá vàng hiện lên và hỏi:

– Ông cần gì nữa đây?

Ông lão kể hết sự tình với cá, ông cầu xin cho bà lão trở thành nữ bá vương của biển cả! Cá vàng không nói một lời nào, chỉ quẫy đuôi và lập tức lặn sâu xuống biển lớn đang ầm ào sóng dữ.

Ông lão đợi một lúc lâu mà không thấy hồi âm gì, đành quay trở về. Đến gần chỗ cung điện, ông lão ngạc nhiên vì trước mắt ông là túp lều tranh rách nát năm xưa của mình. Bà lão già nua nhăn nhúm đang ngồi ủ dột trên bậc thềm cửa. Trước mặt bà lão vẫn là chiếc máng gỗ vỡ nát cũ kỹ đã dùng từ bao năm nay.

Ông lão đánh cá và con cá vàng  (Dịch theo nguồn thế giới cổ tích Việt Nam)

∠ ĐỌC THÊM Tuyển tập những truyện ngắn hay và dễ đọc nhất

2 – Truyện cổ tích tiếng Anh –  Nàng công chúa và hạt đậu

Bản gốc tiếng Anh

Once upon a time there was a prince who wanted to marry a princess; but she would have to be a real princess. He travelled all over the world to find one, but nowhere could he get what he wanted. There were enough princesses, but it was difficult to find out whether they were real ones. There was always something about them that was not as it should be. So he came home again and was sad, for he would have liked very much to have a real princess.

One evening a terrible storm came on; there was thunder and lightning, and the rain poured down in torrents. Suddenly a knocking was heard at the city gate, and the old king went to open it.

It was a princess standing out there in front of the gate. But, good gracious! what a sight the rain and the wind had made her look. The water ran down from her hair and clothes; it ran down into the toes of her shoes and out again at the heels. And yet she said that she was a real princess.

“Well, we’ll soon find that out,” thought the old queen. But she said nothing, went into the bed-room, took all the bedding off the bedstead, and laid a pea on the bottom; then she took twenty mattresses and laid them on the pea, and then twenty eider-down beds on top of the mattresses.

On this the princess had to lie all night.

In the morning she was asked how she had slept.

“Oh, very badly!” she said. “I have scarcely closed my eyes all night. Heaven only knows what was in the bed, but I was lying on something hard, so that I am black and blue all over my body. It’s horrible!”

Now they knew that she was a real princess because she had felt the pea right through the twenty mattresses and the twenty eider-down beds. Nobody but a real princess could be as sensitive as that.

So the prince took her for his wife, for now he knew that he had a real princess; and the pea was put in the museum, where it may still be seen, if no one has stolen it.

There, that is a true story.

 

Phần dịch tiếng Việt

Ngày xưa, có một hoàng tử muốn cưới một nàng công chúa, nhưng công chúa phải cho ra công chúa, phải hoàn thiện toàn mỹ. Hoàng tử bèn chu du khắp thiên hạ để kén vợ. Công chúa thì chẳng thiếu gì, nhưng nàng nào cũng có vài nhược điểm hoặc tật xấu. Thế là một ngày kia, hoàng tử đành buồn rầu trở về nhà.

Đến tối, nổi lên một cơn giông tố kinh khủng. Mưa ào ào như xối. Có tiếng gõ cửa lâu đài.Lão vương thân chinh ra mở cửa.

Bên ngoài là một nàng công chúa, nhưng mưa gió đã làm cho nàng tiều tụy quá thể. Đầu tóc, quần áo nàng võng những nước và còn nhỏ giọt từ mũi xuống giầy nàng. Nàng tự giới thiệu nàng là công chúa toàn thiện toàn mỹ mà hoàng tử đang chờ đợi. Hoàng hậu nghĩ thầm: “Được, cứ để xem xem !” . Rồi hoàng hậu vào buồng ngủ thắp đèn lên và nhét một hạt đậu xuống dưới đệm giường. Sau đó ngài đặt hai mươi cái đệm chồng lên trên cái đệm đã đặt trước. Đấy chính là cái giường dành cho công chúa.

Sáng ra người ta hỏi thăm đêm qua nàng ngủ có yên giấc không. Nàng đáp :

– Suốt đêm tôi không chợp mắt, vì nằm phải vật gì răn rắn, thâm tím cả mình mẩy.

Hoàng hậu bèn phán :

– Công chúa ra công chúa thật ! Đây chính là nàng công chúa toàn thiện toàn mỹ, nằm trên hai mươi lần đệm nàng vẫn thấy đau vì một hạt đậu.

Hoàng tử cưới nàng làm vợ và hạt đậu được bày trong một phòng triển lãm, đến giờ vẫn vào xem được, vì chưa có ai lấy đi cả.

Chuyện tôi kể đến đây là hết và tôi xin cam đoan với các bạn là chuyện có thật đấy.

(Dịch theo nguồn thế giới cổ tích Việt Nam)

∠ ĐỌC THÊM Tổng hợp những câu đố vui vẻ, hài hước bằng tiếng Anh

3 – Truyện cổ tích tiếng Anh – The Owl (Con cú)

Bản gốc tiếng Anh

Two or three hundred years ago, when people were far from being so crafty and cunning as they are now-a-day, an extraordinary event took place in a little town.

By some mischance one of the great owls, called horned owls, had come from the neighboring woods into the barn of one of the townsfolk in the night-time, and when day broke did not dare to venture forth again from her retreat, for fear of the other birds, which raised a terrible outcry whenever she appeared.

In the morning when the man-servant went into the barn to fetch some straw, he was so mightily alarmed at the sight of the owl sitting there in a corner, that he ran away and announced to his master that a monster, the like of which he had never set eyes on in his life, and which could devour a man without the slightest difficulty, was sitting in the barn, rolling its eyes about in its head.

– “I know you already,” said the master, “you have courage enough to chase a blackbird about the fields, but when you see a dead hen lying, you have to get a stick before you go near it. I must go and see for myself what kind of a monster it is,” added the master, and went quite boldly into the granary and looked round him.

When, however, he saw the strange grim creature with his own eyes, he was no less terrified than the servant had been. With two bounds he sprang out, ran to his neighbours, and begged them imploringly to lend him assistance against an unknown and dangerous beast, or else the whole town might be in danger if it were to break loose out of the barn, where it was shut up.

A great noise and clamour arose in all the streets, the townsmen came armed with spears, hay-forks, scythes, and axes, as if they were going out against an enemy; finally, the senators appeared with the burgomaster at their head. When they had drawn up in the market- place, they marched to the barn, and surrounded it on all sides. Thereupon one of the most courageous of them stepped forth and entered with his spear lowered, but came running out immediately afterwards with a shriek and as pale as death, and could not utter a single word. Yet two others ventured in, but they fared no better.

At last one stepped forth; a great strong man who was famous for his warlike deeds, and said,

– “You will not drive away the monster by merely looking at him; we must be in earnest here, but I see that you have all turned into women, and not one of you dares to encounter the animal.”

He ordered them to give him some armour, had a sword and spear brought, and armed himself. All praised his courage, though many feared for his life. The two barn-doors were opened, and they saw the owl, which in the meantime had perched herself on the middle of a great cross-beam. He had a ladder brought, and when he raised it, and made ready to climb up, they all cried out to him that he was to bear himself bravely, and commended him to St. George, who slew the dragon.

When he had just got to the top, and the owl perceived that he had designs on her, and was also bewildered by the crowd and the shouting, and knew not how to escape, she rolled her eyes, ruffled her feathers, flapped her wings, snapped her beak, and cried, “Tuwhit, tuwhoo,” in a harsh voice. “Strike home! strike home!” screamed the crowd outside to the valiant hero. “Any one who was standing where I am standing,” answered he, “would not cry, strike home!” He certainly did plant his foot one rung higher on the ladder, but then he began to tremble, and half-fainting, went back again.

And now there was no one left who dared to put himself in such danger. “The monster,” said they, “has poisoned and mortally wounded the very strongest man among us, by snapping at him and just breathing on him! Are we, too, to risk our lives?” They took counsel as to what they ought to do to prevent the whole town being destroyed.

For a long time everything seemed to be of no use, but at length the burgomaster found an expedient. “My opinion,” said he, “is that we ought, out of the common purse, to pay for this barn, and whatsoever corn, straw, or hay it contains, and thus indemnify the owner, and then burn down the whole building, and the terrible beast with it. Thus no one will have to endanger his life. This is no time for thinking of expense, and niggardliness would be ill applied.”

All agreed with him. So they set fire to the barn at all four corners, and with it the owl was miserably burnt. Let any one who will not believe it, go thither and inquire for himself.

 

Phần dịch tiếng Việt

Hồi đó cách đây khoảng mấy trăm năm, khi con người còn chưa tinh khôn, ranh mãnh như chúng ta ngày nay, ở thị trấn kia đã xảy ra một chuyện lạ kỳ như sau:

– Tình cờ có một con cú thuộc giống cú lớn bay đi ăn đêm từ một khu rừng gần đó rồi lạc vào kho lúa và rơm của một gia đình kia. Đến sáng hôm sau, nó vẫn náu mình trong góc kho chẳng dám bay ra nữa vì sợ các giống chim khác thấy nó tất sẽ khiếp đảm mà kêu la ầm lên.

Khi trời đã rạng hẳn, người đầy tớ nhà kho ấy vào kho lấy rơm, hắn sợ hãi co cẳng chạy lên báo chủ là trong kho có một con quái vật suốt đời hắn chưa từng thấy bao giờ. Con quái vật đảo mắt lia lịa, chắc là nó nuốt chửng người ta dễ như chơi. Chủ nhà nói:

– Tao biết tính mày rồi! Mày chỉ có gan đuổi sẻ ngoài đồng, còn hễ thấy dù chỉ là một con gà mái đã chết lăn ra đó. Trước tiên mà cũng cứ đi kiếm gậy cầm lăm lăm trong tay rồi mới dám đến gần. Để tao thân chinh xuống xem con vật kỳ quái ấy hình thù thế nào?

Chủ nhà đứng phắt ngay dậy, hùng hổ vẻ can đảm lắm, đi thẳng xuống kho, tìm ngó quanh quẩn. Nhưng khi chính mắt bác nhìn thấy con vật lạ kỳ và gớm ghiếc kia thì hoảng sợ cũng chẳng kém gì người đầy tớ. Chỉ vài bước nhảy, bác đã ra khỏi nhà kho, chạy sang khẩn khoản xin hàng xóm cứu giúp chống lại con vật lạ kỳ nguy hiểm. Nếu không sẽ nguy cho cả thị trấn một khi con quái lọt được ra ngoài.

Khắp phố xá huyên náo, bàn tán về chuyện đó. Người người khắp mọi nơi đổ về, tay giáo, tay mác, tay liềm, tay hái, tay rìu, cứ như đi đánh giặc. Mấy vị trong tòa thị chính do viên thị trưởng dẫn đầu cũng có mặt. Đoàn người tụ tập ở bãi chợ để chỉnh đốn hàng ngũ, rồi nhất tề kéo đến vây kín kho. Tiếp đấy, một người dũng cảm táo tợn nhất trong đám đông, tay lăm lăm ngọn giáo, xông vào. Nhưng mới thấy con quái, hắn đã ù té chạy, mặt nhợt như da người chết, miệng lắp bắp không nói được lời nào. Thêm hai người nữa liều mình xông đến, nhưng cũng chẳng hơn gì người kia.

Mãi sau, có một người cao lớn, lực lưỡng bước ra. Anh nổi tiếng xưa nay vì những chiến công trong chiến trận. Anh nói:

– Các người chỉ nhìn suông thì làm sao đuổi được quái vật! Trong chuyện này, phải nghiêm túc mới được. Nhưng tôi thấy hình như các ông đã hóa thành loại đàn bà nhút nhát cả rồi thì phải, chẳng ai có gan đấu trí với cáo cả.

Anh đòi đem giáp, trụ, giáo, kiếm lại. Binh giáp đã sẵn sàng, mọi người đâm lo cho tính mạng anh, nhưng ai cũng khen anh là dũng cảm. Hai cánh cổng kho được mở và người ta thấy con cú đã bay lên đậu chính giữa một cái xà ngang rất lớn. Anh bảo đi lấy thang. Khi anh đặt thang xong, chuẩn bị trèo lên, ở bốn phía mọi người reo hò, cổ vũ anh, cầu thánh Gioóc, vị thánh đã giết rồng khi xưa phù hộ độ trì cho anh. Khi anh trèo sắp tới gần, con cú mới nhận ra là anh muốn trèo đến chỗ nó. Nó lại nhìn thấy đám đông người ở ngoài hô hoán huyên náo cả một vùng nên càng bàng hoàng, không biết trốn đi đâu. Mắt nó long lên, chớp liên tục, xù lông, giương cánh, cất giọng khàn khàn: “Cú… cú….” Đám đông hò hét khích lệ người anh hùng dũng cảm:

– Đâm đi, đâm luôn đi thôi!

Anh thanh niên đáp:

– Có giỏi cứ lên đây đứng, xem có còn dám hô “đâm đi” nữa không.

Thực ra anh cứ bước lên thêm được một nấc thang nữa, nhưng rồi toàn thân run rẩy. Anh rút lui trong tình trạng gần ngất xỉu.

Giờ không còn một ai dám dấn thân vào chỗ nguy hiểm ấy nữa. Mọi người bảo nhau:

– Con quái vật mới há mỏ, hà hơi thôi mà đã làm cho tráng sĩ cừ nhất của chúng ta trúng độc và bị thương rồi. Những loại như chúng ta dù có liều thân cũng chẳng được tích sự gì.

Họ đứng bàn tán, tìm xem có cách nào để cứu cả thị trấn khỏi đổ nát không. Tất cả mọi cách gần như không có hy vọng gì. Mãi sau, viên thị trưởng mới nghĩ ra một kế. Ông nói:

– Tôi nghĩ thế này: Ta đốt cả nhà kho cùng con quái vật kia. Rồi ta quyên góp tiền bồi thường cho chủ nhà cả kho lẫn rơm, lúa, cỏ, cùng những vật dụng để trong đó. Như vậy thì chẳng một ai phải liều thân nữa. Trong chuyện này không thể tính chi li được. Bủn xỉn chỉ mang hại cho chính mình.

Tất cả mọi người đều nhất trí như vậy. Mọi người, mỗi người một tay, châm lửa bốn góc nhà kho. Chẳng mấy chốc, nhà kho bị cháy rụi, con cú cũng bị chết thảm hại trong lò lửa.

Ai không tin chuyện kể, xin cứ đến đó mà hỏi.

(Dịch theo nguồn thế giới cổ tích Việt Nam)

Sách Tiếng Anh Cơ Bản là bộ học liệu độc quyền do Elight xây dựng, cung cấp đầy đủ kiến thức nền tảng tiếng Anh bao gồm Phát Âm, Từ Vựng, Ngữ Pháp và lộ trình ôn luyện bài bản 4 kỹ năng Nghe, Nói, Đọc Viết.

Bộ sách này dành cho:

☀ Học viên cần học vững chắc nền tảng tiếng Anh, phù hợp với mọi lứa tuổi.

☀ Học sinh, sinh viên cần tài liệu, lộ trình tỉ mỉ để ôn thi cuối kỳ, các kì thi quốc gia, TOEIC, B1…

☀ Học viên cần khắc phục điểm yếu về nghe nói, từ vựng, phản xạ giao tiếp Tiếng Anh.

 

Trong bài viết trên Elight đã giới thiệu đến các bạn những chuyện cổ tích hay và nổi tiếng nhất. Elight hy vọng các bạn sẽ luôn yêu tiếng Anh, đam mê tiếng Anh và thành công trên con đường theo đuổi tiếng Anh. 

 

Advertisement